Đam mỹ

Chương 16: Tôi cứ nghĩ cậu sẽ không để ý

“Xin chào cô.” Thời Bắc Thanh vội vàng chào hỏi Chu Thư Ý.

Chu Thư Ý chắc cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, vẫn còn là thiếu nữ, tóc ngắn đến ngang vai, đeo kính gọng vàng, trang điểm theo phong cách tươi sáng nhã nhặn làm cho người khác có cảm giác vô cùng dễ chịu.

Không thể phủ nhận, ngay cả trợ lý của  Dụ Trần Thư nhan sắc cũng không tầm thường.

Nếu Dụ Trần Thư đã giới thiệu trợ lý với cậu, Thời Bắc Thanh nghĩ mình cũng phải giới thiệu một chút. Cậu quay sang chỉ tay vào Lâm Tây đứng bên cạnh:

“Đây chính là trợ lý của tôi.” Thời Bắc Thanh nói.

Nghe theo lời nói của Thời Bắc Thanh, Dụ Trần Thư và Chu Thư Ý đồng thời di chuyển tầm mắt về phía Lâm Tây.

Lâm Tây ban đầu hơi ngạc nhiên một chút, sau đó thì mỉm cười ngại ngùng: “Đúng đúng, tôi là trợ lý của anh Bắc, hahaha.”

“Haha cái gì mà ha, cậu tự giới thiệu đi.” Thời Bắc Thanh nghiến răng nghiến lợi lên tiếng nhắc nhở Lâm Tây.

Lâm Tây lúc này mới hiểu ta, vội vàng nói tiếp: “Tôi tên là Lâm Tây, Tây trong phía tây, rất vui được gặp mọi người.”

“Ừ.” Dụ Trần Thư lại gật đầu, bình tĩnh nói: “Làm việc cho tốt.”

“Vâng ạ.” Lâm Tây trả lời theo bản năng.

Trả lời xong cậu ta mới ngớ người ra.

Vừa rồi Dụ Trần Thư nói cái gì cơ? Làm việc cho tốt? Nhưng Thời Bắc Thanh mới là ông chủ của cậu ta cơ mà?

Lúc này Dụ Trần Thư và Chu Thư Ý đều sắp phải đi rồi, câu hỏi của Lâm Tây cũng không kịp nói ra, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Thời Bắc Thanh.

Thời Bắc Thanh cũng nhìn lại cậu ta với vẻ mặt chẳng hiểu gì.

“Quan hệ của hai anh có vẻ rất tốt nhỉ, hahaha.” Nhân viên trang điểm cười nói.

Thời Bắc Thanh không biết trả lời thế nào, chỉ có thể mỉm cười phụ họa.

Dù sao thì cậu cũng cảm thấy quan hệ giữa mình và Dụ Trần Thư không đến mức tệ lắm, có thể xem như là đồng nghiệp bình thường.

Sau khi hóa trang xong, mọi người lại cùng nhau chụp ảnh tạo hình nhân vật, lúc này mới chính thức bước vào một ngày làm việc mới.

Hôm nay cảnh quay của Thời Bắc Thanh không nhiều, hầu hết đều là cảnh của Dụ Trần Thư và nữ chính nhưng Thời Bắc Thanh vẫn ở lại ngồi quan sát Dụ Trần Thư diễn như thế nào, cậu cũng muốn học hỏi ảnh đế một chút.

Điều duy nhất khiến Thời Bắc Thanh cảm thấy không vui chính là, cảnh quay hôm nay của cậu phải diễn chung với Chu Tần An.

Nghĩ đến thái độ lồi lõm của Chu Tần An trong bữa tiệc hôm đó, cậu lại cảm thấy bực mình muốn chết.

Khi Thời Bắc Thanh còn đang buồn bực một mình thì Dụ Trần Thư đã quay xong một cảnh nữa.

“Cắt, tốt lắm, Trần Thư biểu đạt cảm xúc rất tốt.” Đạo diễn vui vẻ nói, không tiếc lời hay ý đẹp khen ngợi Dụ Trần Thư.

Thời Bắc Thanh nghe vậy không khỏi quay sang nhìn hắn bằng ánh mắt hâm mộ.

Đến lúc nào cậu mới được đạo diễn khen như vậy đây.

Dụ Trần Thư gật đầu mấy cái, sau đó đi về phía Thời Bắc Thanh. Thời Bắc Thanh vội vàng nhích người sang một chút nhường chỗ cho hắn.

Hôm nay trời nắng to, nhiệt độ tăng vọt, Thời Bắc Thanh chọn một chỗ ngồi dưới bóng cây tránh nắng cho nên thấy Dụ Trần Thư đi về phía này cậu cũng không ngạc nhiên, đúng lúc cậu cũng muốn học hỏi một ít kinh nghiệm của hắn.

Thời Bắc Thanh vẫn âm thầm quan sát Dụ Trần Thư từ nãy đến giờ, chờ hắn ngồi vào chỗ liền vội vàng nhích qua đưa cho hắn một cốc nước: “Anh Trần vất vả rồi.”

“Cậu muốn hỏi cái gì?” Dụ Trần Thư nhận lấy cốc nước của Thời Bắc Thanh, bưng lên uống một ngụm.

Lúc này Dụ Trần Thư đang mặc quần áo cổ trang, một cây đen từ trên xuống dưới, trên tay còn cầm một thanh kiếm dài, tóc cột cao như đuôi ngựa, nhìn đẹp trai hơn rất nhiều lại còn có khí phách võ hiệp.

Hơn nữa với chiều cao hơn mét tám này, đôi chân dài này, chẳng phải là nam chính trong tiểu thuyết xé sách bước ra hay sao.

“Tôi chỉ muốn hỏi là, tại sao anh có thể… chỉ diễn một lần là qua dễ dàng như vậy?” Thời Bắc Thanh nhận lại cốc nước mà Dụ Trần Thư vừa uống xong ôm trong lòng bàn tay, nhìn Dụ Trần Thư bằng ánh mắt mong chờ.

Cậu thật sự rất muốn biết.

“Chuyện này không khó, bạn diễn của tôi cũng là một diễn viên xuất sắc, lúc diễn cùng chị ấy tôi cảm thấy rất nhẹ nhàng, không có gì áp lực, cho nên chỉ cần một lần là xong.” Dụ Trần Thư nghiêm túc trả lời.

Người hắn nói đến chính là vai nữ chính của bộ phim, Tống Tịch Nhan. Cô cũng là một diễn viên phái thực lực, vừa xinh đẹp vừa nổi tiếng, từ lúc ra mắt đến giờ chưa từng dính chút tai tiếng nào. Chuyện để người ta bàn ra tán vào về cô nếu không phải là kỹ năng diễn xuất tuyệt vời thì chính là nhan sắc tuyệt mỹ ít ai sánh kịp.

Thời Bắc Thanh cũng thật sự rất hâm mộ Tống Tịch Nhan.

“Tôi không muốn nghe những lời này, anh đừng trả lời cho qua tôi muốn học hỏi kỹ năng diễn xuất cơ mà.” Thời Bắc Thanh không phục, nói.

Cậu rõ ràng đang học hỏi rất nghiêm túc, Dụ Trần Thư lại trả lời như đang đối phó với phóng viên báo chí.

Thời Bắc Thanh cực kỳ không hài lòng.

Nhìn thấy bộ dạng tức giận của Thời Bắc Thanh, Dụ Trần Thư khẽ cười một tiếng, nói: “Vậy cậu muốn nghe cái gì?”

Thời Bắc Thanh suy nghĩ một lúc mới nói: “Tôi muốn hỏi… Làm thế nào để nhanh chóng nhập tâm vào vai diễn, làm sao để không cảm thấy căng thẳng khi diễn, phải điều khiển cảm xúc như thế nào…”

Dụ Trần Thư cong môi cười: “Hừm, những thứ này tôi phải dạy riêng cho cậu rồi. Sắp xếp thời gian đi, tối nay thế nào?”

“Tối nay cũng được.” Thời Bắc Thanh vội vàng gật đầu, đồng y ngay lập tức: “Anh nói đúng, bây giờ không tiện lắm, chúng tìm chỗ nào yên tĩnh rồi nói sau.”

Bây giờ trời vừa nắng vừa nóng như vậy, còn có bao nhiêu là người, quả thật không tiện chỉ dạy. Dụ Trần Thư không hổ là ảnh đế, suy nghĩ cũng chu đáo hơn cậu nhiều.

“Phải rồi, anh Trần, anh nóng không, tôi cho anh mượn quạt.” Thời Bắc Thanh đột nhiên nhớ ra, nhặt cái quạt cầm tay của mình lên đưa cho hắn.

“Cảm ơn cậu.” Dụ Trần Thư nhận lấy quạt từ Thời Bắc Thanh.

Thời Bắc Thanh mỉm cười đứng bên cạnh hắn, hứng ké một ít gió từ cái quạt.

Bây giờ tuy đã là đầu thu nhưng ban ngày vẫn rất nóng, quần áo cổ trang còn tầng tầng lớp lớp quả thực vô cùng khó chịu.

Nhưng mà nếu cậu đã nhờ Dụ Trần Thư chỉ bảo, cái quạt này nhường cho hắn cũng coi như là có lòng.

Chẳng qua Thời Bắc Thanh không phát hiện ra, Dụ Trần Thư không nói không rằng nghiêng hẳn cái quạt về phía cậu.

Đúng lúc này, Tống Tịch Nhan đang quay cảnh diễn chung với Chu Tần An đột nhiên kêu lên một tiếng, ngã nhào xuống đất.

“Cắt!” Đạo diễn hoảng sợ vội vàng kêu mọi người dừng quay.

Thời Bắc Thanh cũng giật mình, vội vàng chạy đến, giúp đạo diễn đỡ Tống Tịch Nhan dậy.

Cậu vừa đỡ Tống Tịch Nhan vừa quay đầu nhìn Chu Tần An với anh mắt cảnh cáo.

Vừa rồi cậu nhìn thấy rất rõ ràng, Chu Tần An cố ý đụng vào Tống Tịch Nhan mới khiến cô ngã xuống đất.

“Không sao chứ?” Đạo diễn quan tâm hỏi.

Tống Tích Nhan khoát tay đứng dậy, nhướn mày nhìn về phía Chu Tần An đang đứng đối diện, giọng điệu có vẻ không hòa nhã lắm: “Vừa nãy cậu cố tình đẩy tôi đúng không?”

Cảnh diễn này của bọn họ là cảnh đánh võ, tuy động tác không đến mức quá khó, cũng không cần dây cáp treo nhưng vì vấn đề thẩm mỹ, bọn họ đã phải tập đi tập lại mỗi một động tác rất nhiều lần. Vừa nãy chắc chắn là Chu Tần An cố ý đẩy cô cho nên cô mới ngã như vậy.

Thời Bắc Thanh cực kỳ ghét loại người này, tức giận nhìn Chu Tần An mắng: “Cậu có thể chuyên nghiệp một chút được không, lại còn cố ý đẩy người khác.”

Chu Tần An lạnh mặt, cãi lại: “Ai đẩy cô ta, sơ xuất một chút thôi.”

Nói xong, Chu Tần An nhìn về phía Tống Tịch Nhan: “Nếu không diễn được thì bảo diễn viên đóng thế vào thay, cô đừng có vu oan cho người khác.”

“Cậu…” Tống Tịch Nhan bị Chu Tần An chọc giận không nói nên lời.

Rõ ràng là Chu Tần An sai trước lại đổ hết tội lỗi lên đầu cô.

“Cậu nói vậy là có ý gì. Vừa rồi chính cậu là người đẩy cô ấy ngã, tôi nhìn thấy hết cả rồi, cậu còn bao biện cái gì?” Thời Bắc Thanh tức giận lao đến xách cổ áo Chu Tần An lên.

“Bắc Thanh, được rồi, không sao đâu.” Đạo diễn vội vàng ngăn Thời Bắc Thanh lại, tách hai người bọn họ ra.

Thời Bắc Thanh không phục, vừa định xông lên trước thì có một bàn tay ôm lấy bả vai ngăn cậu lại.

Bàn tay kia rất mạnh mẽ, Thời Bắc Thanh cố vùng ra lại bị túm ngược trở về. Sau đó, cậu đụng phải người Dụ Trần Thư.

“Anh Trần…” Thời Bắc Thanh quay đầu lại nhìn hắn.

Dụ Trần Thư giơ tay xoa đầu Thời Bắc Thanh, nhỏ giọng nói: “Thôi nào, bạo lực không giải quyết được vấn đề.”

“Nhưng mà tôi tức chết mất.” Thời Bắc Thanh vẫn còn phẫn nộ.

Cậu còn chưa nói xong, Dụ Trần Thư đã cúi đầu, dùng âm điệu chỉ có hai người nghe thấy ghé vào tai cậu nói: “Không sao đâu, lát nữa tôi sẽ tìm cơ hội dạy dỗ hắn cho cậu.”

“Thật không?” Thời Bắc Thanh ngẩng đầu nhìn Dụ Trần Thư bằng ánh mắt đầy mong chờ.

Dụ Trần Thư gật đầu khẳng định.

Nghe vậy Thời Bắc Thanh liền trở nên vui vẻ, ôm chầm lấy tay Dụ Trần Thư, mỉm cười lấy lòng hắn.

Dụ Trần Thư yên lặng nhìn hành động mờ ám của Thời Bắc Thanh, không nói không rằng.

Chu Tần An đứng cách đó khá xa, không nghe rõ hai người họ nói chuyện nhưng cậu ta cảm thấy nhất định không phải chuyện tốt lành gì, đột nhiên thẹn quá hóa giận.

“Đạo diễn, ông cũng thấy rồi đấy. Thời Bắc Thanh vừa rồi muốn ra tay đánh tôi!” Chu Tần An lên án nói.

“Nhưng mà chẳng phải còn chưa đánh vào người cậu sao?” Đạo diễn vội vàng giảng hòa.

Thời Bắc Thanh nhíu mày, cảm thấy mình lại sắp tức giận đến nơi rồi.

Sao lại có người vô liêm sỉ đến mức này nhỉ.

“Không đánh vào người là sao? Ông xem đi, cổ tôi bị cậu ta túm hằn cả vết rồi đây này.” Chu Tần An vẫn không chịu dừng lại.

Lúc này, sắc mặt Dụ Trần Thư cũng đang dần trầm xuống.

Nhưng hắn còn chưa kịp hành động, Thời Bắc Thành đột nhiên tỏ ra tủi thân nói: “Xin lỗi anh Tần, vừa rồi tôi chỉ muốn đùa một chút thôi, tôi cứ nghĩ anh Tần sẽ không để ý… Anh Tần giỏi như vậy, không giống tôi, ngay cả đánh người cũng không dám.”

Nói xong, Thời Bắc Thanh quay đầu trốn vào sau lưng Dụ Trần Thư, vẻ mặt dè dặt cực kỳ.

Hừ, giả vờ thôi mà, một mình cậu biết giả vờ chắc.

Xem ai giỏi diễn trò hơn ai?

Mấy người ở đây đều bị lời nói của Thời Bắc Thanh làm cho ngây ngẩn cả người, ngay cả đạo diễn cũng phải mất một lúc mới có phản ứng, vội vàng cười cười nói với Chu Tần An: “Cậu thấy chưa, Bắc Thanh đã nói chỉ là đùa thôi, cậu đừng so đo quá.”

Sắc mặt Chu Tần An khó coi đến cực điểm: “Tôi so đo á?”

“Thời Bắc Thanh, cậu giả vờ cái gì?” Chu Tần An quay đầu nhìn Thời Bắc Thanh nói.

2 bình luận về “Chương 16: Tôi cứ nghĩ cậu sẽ không để ý

Bình luận về bài viết này